[Truyện ma ngắn] Ngôi Nhà Bên Sông Hương

Ngôi nhà bên sông Hương

Ngôi nhà bên sông Hương

Video

Audio

Text

Trong một ngõ nhỏ của Huế, có một ngôi nhà cổ kính bị bỏ hoang nằm lẻ loi bên bờ sông Hương. Dù là ban ngày, bức tường rêu phong và cánh cửa gỗ cũ kỹ cũng khiến bất kỳ ai đi ngang qua đều cảm thấy một luồng gió vô cùng lạnh lẽo.

Minh, một sinh viên đại học yêu thích những câu chuyện về tâm linh, quyết định tìm hiểu về ngôi nhà sau khi nghe được tin đồn về tiếng khóc thảm thiết vào mỗi đêm trăng tròn. Cùng với hai người bạn, Linh và Nam, họ quyết định đến ngôi nhà vào một đêm trăng sáng để ghi lại những hiện tượng kỳ lạ.

Khi ba người bước vào, cánh cửa tự đóng sầm lại. Họ chỉ còn cách tiếp tục đẩy sâu vào bên trong. Ánh trăng le lói qua những khe cửa sổ vỡ tạo nên một bầu không khí ma mị, lạnh lẽo. Khi họ tiến vào phòng khách, một bức chân dung của một phụ nữ xinh đẹp nhưng có ánh mắt đượm buồn treo trên bức tường, dường như đang nhìn theo từng bước chân của họ.

Bất chợt, một tiếng đàn piano vang lên từ tầng trên, dù rằng không hề có ai khác ngoài họ trong ngôi nhà. Khi họ lặng lẽ tiếp cận nguồn phát ra âm thanh, tiếng đàn bỗng im bặt. Minh mở cửa phòng và thấy một căn phòng trống, chỉ có một cây đàn piano cũ kỹ đặt giữa không gian tĩnh lặng.

Lúc họ chuẩn bị quay trở lại, tiếng khóc thảm thiết vang lên từ dưới lầu, làm rung động từng tấc thịt trên cơ thể họ. Tiếng khóc dẫn họ xuống hầm, nơi họ phát hiện ra một phòng kín bí mật với những bức ảnh của người phụ nữ trong bức chân dung, cùng với hàng loạt bức thư không gửi.

Những bức thư tiết lộ rằng người phụ nữ trong bức chân dung là một nghệ sỹ piano tài năng, đã qua đời một cách đột ngột và bi thảm. Cô đã bị ám ảnh bởi việc không thể hoàn thành bản nhạc cuối cùng của mình, và linh hồn cô không thể siêu thoát vì điều đó.

Minh và bạn bè quyết định tổ chức một buổi lễ nhỏ để tưởng nhớ và giải thoát cho linh hồn cô. Họ chơi bản nhạc cuối cùng của cô trên chiếc đàn piano cũ, và khi giai điệu cuối cùng vang lên, một luồng gió nhẹ thoáng qua, dường như mang theo sự biết ơn và giải thoát.

Kể từ đêm đó, tiếng khóc không còn vang vọng qua bóng đêm ở ngôi nhà bên sông Hương nữa. Minh và bạn bè, dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải, cảm thấy một sự nhẹ nhõm khi họ đã giúp một hồn ma tìm được sự bình yên.