Video
Audio
Text
Làng Thanh Bình vốn nổi tiếng với những câu chuyện ma mị, đặc biệt là vào những đêm trăng rằm. Đêm nay cũng vậy, vầng trăng toả sáng vằng vặc, soi bóng xuống con đường làng vắng tanh.
Tùng, một thanh niên gan dạ trong làng, đang đi trên đường về nhà sau khi đi chơi với bạn bè. Bỗng nhiên, anh nghe tiếng thì thầm khe khẽ từ phía sau.
“Tùng ơi, Tùng ơi…”
Tùng quay lại, nhưng không thấy ai cả. Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:
“Tùng ơi, cứu tôi…”
Tùng rùng mình, anh ta nhìn quanh quất, nhưng chỉ thấy những bóng cây lờ mờ trong đêm trăng. Tiếng thì thầm ngày càng gần, Tùng hoảng sợ, anh ta tăng tốc chạy về nhà.
Khi đến nhà, Tùng vội vàng đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thì thầm đã biến mất, nhưng Tùng vẫn cảm thấy rờn rợn.
Đột nhiên, anh ta nghe tiếng gõ cửa.
“Tùng ơi, mở cửa cho tôi…”
Tùng chết lặng, anh ta biết rõ đó không phải là tiếng người.
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh, Tùng sợ hãi, anh ta không biết phải làm gì.
Bỗng nhiên, anh ta nhớ đến lời bà nội dặn: “Nếu gặp ma, hãy cầm một vật gì đó bằng sắt và niệm chú ‘Nam mô a di đà Phật'”.
Tùng vội vàng cầm lấy một cây dao trong bếp, rồi đứng trước cửa niệm chú.
Tiếng gõ cửa đột nhiên im bặt.
Tùng từ từ mở cửa, nhưng không thấy ai cả.
Anh ta nhìn ra ngoài, vầng trăng vẫn toả sáng vằng vặc, con đường làng vẫn vắng tanh.
Tùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta biết rằng, từ nay, anh ta sẽ không bao giờ quên được đêm trăng kinh hoàng này.